1
古诗贫女秦韬玉带拼音版
pín nǚ
贫女
péng mén wèi shí qǐ luó xiāng , nǐ tuō liáng méi yì zì shāng 。
蓬门未识绮罗香,拟托良媒益自伤。
shuí ài fēng liú gāo gé diào , gòng lián shí shì jiǎn shū zhuāng 。
谁爱风流高格调,共怜时世俭梳妆。
gǎn jiāng shí zhǐ kuā zhēn qiǎo , bù bǎ shuāng méi dǒu huà cháng 。
敢将十指夸针巧,不把双眉斗画长。
kǔ hèn nián nián yā jīn xiàn , wéi tā rén zuò jià yī cháng 。
苦恨年年压金线,为他人作嫁衣裳。
2
古诗贫女秦韬玉翻译
贫苦家庭出身的女儿从未见识绫罗软香,也想托媒说亲就为贫穷暗自悲伤。
谁能欣赏我风流高雅,格调不同凡响,世人都爱追求时髦,盛行异服奇装。
敢夸十指灵巧针线做得精美,决不天天描眉与人争短比长。
深恨年年手里拿着金线刺绣,专门为了他人,时时赶制陪嫁衣裳。
查看全文